#thuthiathuthioi

CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA… 

Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con

 (Chế Lan Viên)

   Người ta bảo đàn bà tuổi Dần cao số, trắc trở đường tình duyên lại có tướng sát phu nên đàn ông họ sợ. Chẳng biết có đúng hay không chỉ thấy cuộc đời mẹ là một chuỗi những long đong, lận đận. Ngày còn con gái mẹ hát hay lắm, học hết lớp bảy, Đoàn văn công tỉnh đến tận nhà xin cho mẹ theo nhưng ông bà cương quyết không cho. Con gái học nhiều chữ rồi khổ lắm, khó lấy chồng, mà hay gì đi hát hò kiểu ấy. Thế là mười lăm tuổi mẹ lấy chồng. Chồng mẹ là bộ đội, đi biền biệt tháng ngày, sống với nhau dăm năm, biết chẳng thể có con, người ta bảo mẹ li hôn. Mẹ đồng ý và từ biệt làng quê nghèo lên thị xã tìm việc.

   Mẹ gặp ba tôi, từ chỗ cảm thương cho hoàn cảnh, họ nảy sinh tình cảm và về sống với nhau dưới một mái nhà. Dù hiền lành, chăm chỉ, và khéo léo nhưng mẹ vẫn không tránh khỏi những lời dị nghị, những ánh mắt không mấy thiện cảm của họ hàng hai bên. Người ta bảo nhìn mẹ có tướng sát phu hại tử, lại là người dân tộc, chắc là ba tôi bị bỏ bùa mới lấy mẹ về. Mẹ không vui, cũng không buồn, cứ lầm lụi làm những việc của mình, chăm sóc nhà cửa và chúng tôi. Ba tôi là lái xe tối ngày bận rộn trên những tuyến đường, một tuần mới ở nhà đôi ba bận. Hè năm tôi học lớp năm, tôi bị nhiệt rồi chuyển sang cam miệng, không ăn không uống được gì. Càng ngày những nốt nhiệt ấy càng lan rộng mà uống thuốc và tiêm mãi chẳng khỏi. Xót xa, mẹ tôi khi ấy bụng mang dạ chửa bảy tháng, nhờ người sang trông nhà rồi không quản đường sá xa xôi bắt xe về tận quê tìm cây thuốc nam cho tôi uống. Mẹ vẫn bảo trong ba đứa con, tôi là đứa mẹ thương và lo lắng hơn cả.

   Ngày tôi cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển Đại học và em gái tôi thi đỗ lớp mười trường chuyên của tỉnh thì ba mất. Mẹ không khóc trong suốt ba ngày đến ngày đưa ba đi, mẹ run run vịn tường về phòng và vỡ òa trong niềm đau và kìm nén. Đôi mắt trũng sâu, đêm nào trong giấc mơ dai dẳng của mẹ cũng đáng sợ và đêm nào cũng có những tiếng kêu khắc khoải của những đứa con gọi mẹ. Chúng sợ! Nỗi đau nào rồi sẽ qua đi, mẹ vượt lên nó bằng sự phi thường của người đàn bà, bằng nghị lực của người phụ nữ tuổi Dần, bằng tình thương vô tận dành cho những đứa con. Không được học hành đến nơi đến chốn, mẹ vất vả bươn chải ở đường đời, mẹ làm quần quật, hết việc nọ đến việc kia, chỉ mong sao con mẹ không bị đói và không phải bỏ học giữa chừng. Thời gian qua đi, các con của mẹ đứa đang học, đứa đi làm nhưng ánh mắt mẹ vẫn còn nhiều lắm những âu lo, nhất là với đứa con mẹ yêu thương nhiều hơn cả.

    Là hiện thân của sự hi sinh, nhẫn nhịn, đã qua con dốc của cuộc đời mà chưa một lần mẹ oán than số phận, chưa một lần cầu xin sự thỉnh cầu của thế gian. Cả gia tài đối với mẹ là niềm tin và những đứa con. Điều đó giúp mẹ vượt qua đói khổ, khó khăn và mất mát. Với ba, dù người ra đi đột ngột chẳng kịp trăng trối điều gì nhưng mẹ không một lời hờn giận, trách than. Mẹ vẫn sống bình dị trong căn nhà một thời, vẫn lặng lẽ chứng kiến sự trưởng thành của từng đứa con, vẫn mải miết kiếm tiền nuôi chúng ăn học, thành người.

   Con gái đi làm, tháng lương đầu tiên mua tặng mẹ tấm vải may áo. Mắt mẹ cười, chất chứa bao điều. Con gái hiểu mẹ lo lắng cho con hơn cả bởi con là con gái tuổi Dần. Mẹ yêu thương con hơn cả bởi mẹ là mẹ con dù trong giấy khai sinh của con không có tên của mẹ./.