Lắc nhẹ ly rượu, màu vang đỏ lượn quanh vòng ly sóng sánh. Mọi âm thanh cuộc sống va vào nhau êm dịu, đắm say như dòng vang chậm trôi trong khuôn miệng, từ từ đi vào cổ họng. Cô đang nhấm nháp, thưởng thức cuộc sống của chính mình. An yên tự tại.
Còn nhớ mười năm trước, cũng vào ngày này cô đang nằm trên giường bệnh, nhìn trân trân vào vô định mà tự hỏi: liệu ta còn được thở đến bao lâu? Tiếng bước chân đi vội vã của điều dưỡng, tiếng rên rỉ đau đớn của chị gái giường bên, tiếng thở khó nhọc của người bệnh sau lưng, tiếng còi xe rú lên từng hồi thúc giục dưới sảnh... Tất cả cắt ngang cuộc đời bình lặng trước đó của cô. Lắt cắt mỏng, nhẹ nhàng đã biến cô từ nhân viên văn phòng ngày tám tiếng đều đều thành một người bệnh suy sụp. Mọi nghĩ suy giằng xé, tiếng gào thét phẫn uất, rền rỉ trong nội tâm cô: Tại sao lại là tôi, tại sao không phải người khác. Tôi đang còn trẻ mà, tôi đã có gia đình riêng đâu. Và tôi đang yêu...
Cô vô hồn nghe tiếng lòng thở than. Cô bị một căn bệnh Suy Giảm Hệ Thống Miễn Dịch Lupus. Cái tên bệnh nghe còn xa lạ đối với nhiều người. Và trước đó mấy ngày cô cũng chưa từng biết đến. Vậy mà nó đã vận vào cô. Cả một đời. “Ừ cả một đời đấy” cô cười chua chát tự thốt lên. Nhưng một đời của cô là bao lâu. Một năm, hai năm, hay nhiều năm bản thân cô cũng không biết nữa. Trong đêm tối tiếng gọi Bác Sỹ thất thanh để cấp cứu người phòng bên, cô nghe tim mình thắt lại. Có khi nào cũng là mình tiếp theo? Vài tiếng xì xào, tiếng chạy dọc hành lang gấp gáp trong năm mười phút rồi im bặt. Ai cũng quen với cảnh này, chỉ có cô là còn lạ lẫm, sợ sệt, nhưng cô hiểu rằng, nhanh thôi cô cũng sẽ quen với sự gấp gáp trong đêm như thế này.
Có ai như cô trong lúc này, nhìn thấy đời mà có thể yêu. Cô nghe tiếng lòng mình sợ sệt, mọi nỗi thống khổ dồn ứ trong khuôn ngực không thể thốt ra, tắc nghẹn. Đôi khi im lặng để nghe tiếng lòng mình đau, nghe tiếng tim đập vội, nghe trong tiếng cười có tiếng thở than.
Khi bước chân vào phòng bệnh chung. Cô ngơ ngác nhìn những người đàn bà mệt mỏi. Họ nhìn cô đầy thông cảm. Ừ, cùng phận đàn bà, cùng mang một tên bệnh, còn gì nữa đâu mà ngăn cách. Họ hiểu, thêm một người vào nằm điều trị, là thêm một người thấy bản thân bất lực khi muốn tìm lối thoát khỏi tiếng Lupus vận vào đời. Một thứ bệnh mà chủ yếu là phụ nữa mới mắc phải, nghe mà trắc ẩn, tổn thương.
Bước chân ra khỏi phòng Bác Sỹ điều trị, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, tiếng bước chân, tiếng rú còi xe, tiếng người hỏi thăm phòng bệnh... tất cả đều ù đi không rõ nét, chỉ còn giọng của Bác Sỹ đọng lại, ghim chặt và tâm thức của cô: “Chất lượng cuộc sống của em sẽ không cao” , “... Việc có con cũng sẽ gặp khó khăn hơn...”. “ Nhưng tinh thần lạc quan kết hợp với điều trị thì bệnh sẽ ổn định và không phải đối diện nhiều với đợt cấp... Em còn trẻ, cứ vô tư sống lạc quan, rồi sẽ ổn”. Cô gái hai mươi lăm tuổi đón nhận sự thật về cơ thể mình như vậy đó. Cuộc sống chưa bao giờ là sẵn sàng để đón chờ những điều bất ngờ như vậy. Cô hoang mang bó gối một góc phòng, mọi tiếng hỏi han, tâm sự, động viên lúc này đối với cô đề trở nên mờ nhạt. Cô không còn có thể đón nhận thêm được âm thanh của cuộc sống trong thời khắc này. Suy sụp!
Nhìn gương mặt xinh đẹp, ngập tràn sự viên mãn của cô gái đối diện trong tấm cửa kính sáng bóng của nhà hàng, cô kẽ nâng ly chúc mừng, và thầm cảm ơn cô của ngày đó. Lúc hai mươi lăm. Cô bây giờ đã thoát khỏi ánh nhìn sợ sệt của chính mình khi nhìn vào cuộc sống. Không còn phải cúi mình khom lưng khi xếp gọi vào phòng, không còn thất thểu sửa lại số liệu chị trưởng phòng giao cho. Không còn sợ bị săm soi khi mở ra vài cuốn sách, đọc vội vàng để giải toả căng thẳng với những con số thống kê đang chờ cô xử lý. Không còn phải vì sự ổn định mà cố ôm cái máy tính cùng đống giấy tờ trong tám tiếng rồi về. Cô bây giờ là chủ của một hiệu sách “An”, bên trên có khu đọc sách và cafe cho những người ưa sự tĩnh tại. Cô có một tổ ấm nhỏ, một người chồng hết mực yêu chiều và một cậu bé dễ thương.
Đối diện với thực tại tuổi đời trong phòng bệnh, cô nhìn thấy mình của những tháng năm về trước. Cô bé năm mười hai tuổi, bố mẹ định hướng phải thi vào trường điểm, cũng đã thức đêm thức hôm để học, mong làm vui lòng bố mẹ. Cô bé mười lăm tuổi thích học văn, thích vui đùa và thích lắng nghe lời tâm sự từ con chữ, đã vì sự ổn định mà bố mẹ đặt ra để lao vào học toán lý hóa. Cũng cô bé ấy, cùng với sự định hướng của bố mẹ chấp nhận từ bỏ trường đại học cô thích để vào học khoa kế toán tổng hợp, cô bé đó dần bỏ lại đằng sau những ước muốn của riêng mình. Bố mẹ đúng, bố mẹ dùng tình yêu của mình để hướng đến cô những điều tốt đẹp và dễ đi hơn trong cuộc sống. Cô chấp nhận, bước đi trong cuộc đời mình bằng nét vẽ định hướng của bố mẹ, và bằng sự hài lòng của mọi người đối với bản thân cô. Nhưng đối diện với thông báo của Bác Sỹ thì cô không đủ ngoan để chấp nhận nữa. Cuộc đời vả vào số phận cô bằng một lực mà cô không đủ sức chống lại. Cô nằm đó co ro trên giường bệnh. Bố mẹ nhìn cô và khóc, cô nhìn bố mẹ nhòa nhòa nghiêng nghiêng.
Nỗi sợ hãi những tiếng rên, mùi thuốc, mùi bệnh, cô đẩy mình ra ngoài đi dạo, trốn khỏi thực tại u ám bủa vây. Cô hòa mình vào Hà Nội, chiều Hà Nội người người chen lấn, xe cộ như nêm, gió Hồ Tây thổi ngược căng phồng lòng ngực. Những dòng người vội vã trở về, những dòng người ngược lối để làm đêm... Nhìn vào những ô cửa kính bên phòng tập thể thao, ở đó có đủ kiểu người đang ướt đẫm mồ hôi, cô ước gì mình cũng đủ dư thừa sức lực giống người ta. Béo cũng được, ngầy cũng chẳng sao, chưa đẹp cũng được, miễn là khỏe, để phấn đấu, để theo đuổi mục tiêu riêng mình.
Ở chân mỗi chân cầu những người lao động nghèo hồ hởi chuyện trò, tựa vào cảm xúc của nhau vui vẻ. Phía đằng xa có hai ông bà già lao động, mỗi người một tô mì xì xụp bữa tối chậm qua. Vậy thôi cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Hà Nội dạy cô: Ở mọi góc độ, con người ta đều tự tìm được hạnh phúc, ngắn hay dài còn phụ thuộc vào thời gian. Vậy sao cô lại đầu hàng? Cô đã sống cho mình từ đó, từ bỏ công việc đơn điệu nhẹ nhàng để tìm lại những giấc mơ xưa, bố mẹ cũng không còn ngăn cô nữa, mọi quyết định của cô cũng không phải đưa ra lúc vội vàng, cô muốn được làm chính mình không phải sống dựa vào ánh nhìn và thái độ của một ai. Cô vá lại những bỏ ngỏ năm xưa.
Nâng ly cụng với quá khứ, tạm biệt những ưu phiền, nhu nhược, cô gái bây giờ yêu kiều, viên mãn, đã khỏe mạnh, đủ sức chạy dài cùng với những hoạch định tương lai.