Kết thúc một mối tình, ta còn lại gì?

Chiều mùa hạ không nắng cũng chẳng có bóng mưa, tôi đi dưới hàng bằng lăng vương những hoài niệm,  hờ hững đặt chân lên những hòn gạch cũ đã từng in bóng đôi ta. Kì lạ thật, tôi đã từng chẳng dám đối diện với những thứ gọi là kỉ niệm, thậm chí quán ăn ngon mà tôi vô cùng yêu thích tôi cũng từng chẳng dám tới nữa bởi vì đó là nơi tôi vui vẻ dẫn em đi trong lần đầu hò hẹn. Ấy vậy mà ngày hôm nay tôi lại có mặt ở nơi này, một góc công viên với màu tím bằng lăng em yêu nhất, nơi thơm ngọt nụ hôn đầu, nơi hai con người dựa vào nhau khi mỏi mệt, nơi mà gắn liền với mối tình của tôi và em. Tôi đứng đó một mình, lắng lại trong dòng chảy của kí ức mượt mà như một ly kem bơ. Đột nhiên tim tôi thắt lại vì dòng chảy ấy đã tới khúc ngoặt buồn thương, cũng tại nơi này, màu tím bằng lăng không còn lãng mạn, nó buồn bã chứng kiến tôi và em chia tay.

Ngày hôm ấy như một cơn ác mộng với tôi, tiếng nói của em thường ngày ngọt như kẹo nhưng chợt hôm ấy, khi em thốt ra câu chia tay, nó đột ngột biến thành vạn lưỡi dao găm vào con tim đang cháy bỏng tình yêu của tôi. Bằng lăng từng cánh tím lịm rơi xuống đất giống như từng mảnh vỡ của trái tim tôi. Nói cường điệu một chút, tôi như phát điên để mà níu kéo em ngay cả khi chưa cần biết lí do là gì. Em nói em hết yêu rồi. Một lí do mà không để cho tôi một đường lui nào. Khi em quay lưng đi, tôi dường như cảm nhận được thế nào là đau thấu tâm can.

Từ ngày em nói câu chia ly, tôi như kẻ mượn hồn mượn xác mà sống trên cõi đời này, tôi chẳng còn là chính tôi nữa. Tồn tại mà không cần biết ngày mai vì đối với tôi mất đi em chính là mất đi động lực để mà tiếp tục "sống", tôi quay trở về với những tiêu cực của ngày xưa, ngày mà tôi chưa được nụ cười của em kéo về với bình minh ấm áp.

Tôi đã từng lún sâu vào vũng bùn của tuyệt vọng khi mất đi em - người tôi yêu nhất tại thời điểm đó, sợ hãi, trốn tránh, buông xuôi tất thảy. Tôi vứt bỏ bản thân, tôi tôn thờ nỗi u uất trong lòng để nó trở thành lí do cho mọi thất bại của tôi. Yêu em bao nhiêu thì trong giờ phút đó tôi hận em bấy nhiêu, vì tôi cảm thấy em bỏ rơi tôi, em khiến tôi trở thành kẻ lạc lối. Kì cục lắm đúng không em? Tôi tự nhốt mình trong bóng tối của những ngày đã qua, không cho mình thoát ra để mà nhận thấy tôi còn có ngày mai. Cho đến khi tôi lục lại được trong đống quà cũ tôi không nỡ vứt đi quyển nhật kí chung của đôi mình, từng dòng chữ động viên vẫn còn đó, những lời hứa cùng nhau tốt lên vẫn in hình trên trang giấy trắng và cả dòng chữ " Sau này dù không có nhau trong đời, xin hứa với nhau vẫn phải thật hạnh phúc.", nó khiến tôi giật mình nhớ lại những gì đã qua. Tôi đã từng tệ như thế nào trước khi có em, khi em bên cạnh tôi đã tốt lên như thế nào, chúng ta đã từng hạnh phúc ra sao, em đã từng vui vẻ thế nào khi thấy tôi tốt lên từng ngày. Đúng thế, em là động lực tuyệt vời của tôi. Nhưng tôi cũng chợt nhận ra, em đã phải chống đỡ những ngổn ngang của tôi nhiều như thế nào. Có lẽ "hết yêu" trong lời em nói cũng có nghĩa là "em đã kiệt sức rồi". Thì ra, sự lệ thuộc của cảm xúc đáng sợ đến vậy. Tôi lại như kẻ phá hoại, đập nát những gì em đã dành cho khi còn yêu.

Tôi lục lại trong kí ức tất thảy những gì em đã trao rồi nhìn lại bản thân mình của hiện tại - một kẻ lạc lối, mù mờ trong sự tiếc nuối và bi phẫn của quá khứ chẳng dám đối mặt, chẳng dám bước tiếp. Mãi cho đến giây phút đọc lại những dòng chữ động viên của em, tôi mới được kéo về với hiện thực. Hóa ra tôi vẫn chưa từng để những lời nói của em vào tim để thấu, để mà hiểu được rằng bản thân mình cần gì. Giờ đây tôi vẫn còn yêu em, vẫn còn nhớ em nhưng tôi cũng nhìn thấy được rằng, tôi vẫn còn có ngày mai. Một ngày mai tốt đẹp hơn mà tôi và em đã từng mong muốn. Tôi chấp nhận một hiện thực rằng em đã đi, chấp nhận rằng giờ thế giới chỉ còn mình tôi chống đỡ nhưng cũng chấp nhận rằng, tôi có thể bước tiếp, tôi có thể thoát ra khỏi vùng bùn tuyệt vọng này.

Vậy đó, nên ngày hôm nay tôi đến dưới hàng bằng lăng này, dũng cảm đối mặt với những kỉ niệm cũ để ấp ôm nó như một vị ngọt đã từng được nếm qua chứ không còn là một khát khao không thể chạm tới được. Nếu có em ở đây, chắc hẳn em sẽ khen tôi giỏi đấy, tôi tự nghĩ vậy rồi tự mỉm cười. Thở hắt ra một hơi, tôi trút hết những nặng lòng của những ngày đã qua. Cánh hoa bằng lăng lại rụng xuống nhưng lần này nó giống như nỗi lòng bi đát của tôi đã được trút bỏ. Nhìn về phía xa, hoàng hôn cũng dần ghé tới, mặt trời đi ngủ rồi, để chào đón một ngày mai.