#thuthiathuthioi Một buổi chiều với cơn mưa đầu mùa hạ, giọt mưa cứ mãi tí tách rơi, rơi từng hạt, từng hạt rồi đọng lại thành nhiều vũng nước, trên đường con người đang tranh đua nhau vội vã để đến nơi mình cần đến. Chỉ một lúc sau, trên đường đã không còn một bóng người. Sự heo hút, cái cảm giác se lạnh nhè nhẹ và man mác ấy với tiếng sấm vang dội từng hồi gợi cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa- một thời thơ ấu với cái đẹp buồn lãng mạn mà ấm lòng. Tôi loay hoay trong tiềm thức, trái tim bỗng rung lên rồi nóng hổi từng đợt. Những kỉ niệm ngày xưa chợt ùa về khiến tôi phải bất chợt dừng lại và suy ngẫm về cuộc đời, nhìn thấu lại những ngày tháng mình đã đi qua và hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ bên gia đình nhỏ của mình. Đi lên từ những khó khăn giờ đây tôi cũng đã gần khôn lớn và trưởng thành rồi, sắp sửa phải rời xa vòng tay ấm áp của gia đình, rời xa tiếng thủ thỉ, tâm tình to nhỏ với mẹ. Ở đâu đấy tiếng hát à ơi của mẹ ru trên đầu võng hiện về trong tôi, chiếc võng kêu kẽo cà kẽo kẹt vì đã cũ, rỉ sét và rách đi vài đường. Tôi còn nhớ như in, năm đó lúc tôi 4 tuổi, vào lúc trời mưa to, nước dâng lên cao lắm, nước đã ngập đến thềm của nhà tôi chỉ còn 1 xí nữa thôi là sẽ vô nhà rồi! Nhà tôi vây quanh bên ngọn đèn dầu, mẹ thấp thỏm lo âu vì sợ tối nay nước sẽ dâng cao hơn. Tôi tựa đầu vào lòng ngực mẹ để ngủ, nghe những câu ca mẹ ru. Trong lòng mẹ như lửa đang cháy nhưng mà vẫn hát ru tôi ngủ đấy thôi. Một góc xó tối của căn nhà bị ướt nhẹp vì mái nhà đã bị giột và hỏng đi rất nhiều. Chị gái tôi vẫn còn nhấp nhem vá chiếc áo bị rách bên ngọn đèn dầu vặn nhỏ và thưa. Cái đài cát sét( radio)  kêu sột sẹt tiếng hát của những người nghệ sĩ trong đêm khuya lên xuống rồi lại lên xuống. Ba tôi thì đang vặn âm thanh điều chỉnh sao cho âm dược rõ hơn. Tiếng hát hòa vào trong đêm khuya, lòng người như được kết nối lại gần hơn, khung cảnh buồn mà ấm áp làm sao, yêu thương biết bao. Lúc này, mắt tôi đã lim dim nhưng nội tâm thì vẫn rõ như thường. Tiếng hát của mẹ cứ mãi ngân nga theo tiếng hát của người nghệ sĩ như ẩn chứa nỗi lòng, như lời mẹ muốn giãi bày tâm sự. Cuộc đời trôi qua rất nhanh nhưng nỗi đau mà mẹ hi sinh thì rộng và sâu lắm! Làm thế nào có thể đong đo đếm được khi mẹ phải từng ngày vất vả lo cho bữa cơm hằng ngày, lo cho mái ấm nhỏ của mình được hạnh phúc như những đứa trẻ khác. Nụ cười của con là giọt nước mắt của mẹ lăn dài trong đêm, là mồ hôi thấm đẫm ướt cả đôi áo là giọt máu đọng lại nhiều vết đau thương giữa cuộc đời này, là trái tim đã rỉ máu đi rất nhiều… Mẹ à! Con thấy mình thật may mắn biết bao khi được có mẹ chở che, được yêu thương và chăm sóc trên đôi bàn tay gầy gò nhiều vết sạm ấy. Đôi bàn tay ấy như máu nhuộm thấm vào tim con, nuôi con khôn lớn đến tận bây giờ. Con khó có thể nói ra bằng lời với mẹ nhueng con có thể để những dòng lưu bút này gửi đến mẹ thay con. Con thèm lắm! Thèm cái cảm giác được mẹ bế bồng, được tựa vào lòng mẹ để ngủ yên giấc mà chẳng phải bận tâm đến những ngày tháng cơ cực sau này. Thèm được nghe mẹ nói mỗi đêm khi trời giông bão, thèm sự âu yếm và dỗ dành từ mẹ…" Thèm lắm!" Có lẽ ,cuộc đời của người mẹ sinh ra là để dành tình yêu thương cho các con của mình. "Mẹ vất vả nhiều rồi, mẹ mệt rồi thì hãy nghỉ ngơi mẹ nhé! Con sẽ mãi là con của mẹ ngày bé, vẫn sẽ mãi tâm tình với mẹ chuyện nhỏ, chuyện to." Đi qua bao nhiêu bể dâu của cuộc đời, thăng trầm bao nhiêu sóng gió, tôi chợt nhận ra rằng thứ quý giá nhất trên đời là những kỉ niệm - kỉ niệm mà mẹ đã dành hết cả tình yêu thương vô điều kiện vào đấy cho tôi. Càng nghĩ, nước mắt lại càng rơi, rơi đẫm trên đôi gò má, khóe mắt đỏ, sống mũi cay nồng, cổ họng nghẹn lại chẳng thốt lên được lời nào. Trong tim như thắt lại, trách mình phải biết trân trọng những kỉ niệm đẹp đó nhiều hơn. Nó sẽ mãi là thước phim của cuộc đời lắp đầy những khoảng trống  để mình hồi ức khi về già, là khi những lúc gặp khó khăn thì không được từ bỏ bởi vì mẹ cũng đã phải đau khổ, cố gắng để bước đi lên mới có mình như ngày hôm nay cơ mà! Những thứ gì gọi là ký ức , gọi là dĩ vãng , là quá khứ khi người ta nhìn lại thì mới thấy nó đẹp đến nhường nào! Bài ca ngày đó, đêm mư giông bão ngày đó làm sao mà quên được. Đó là một kỉ niệm buồn nhưng mà là một nỗi buồn đẹp, đẹp đến ấm người khi trời trở lạnh, trở nên giá rét. Hãy luôn diun dàng với những người mà bạn yêu thương, dành thời gian cho họ nhiều hơn mọi thứ, luôn học cách lắng nghe và thâu hiểu tâm tình của họ, luôn quan tâm và yêu thương họ hết mực để rồi một ngày nào đó bạn không phải thốt lên hai từ" giá như" . Bởi hai từ “ giá như” ngay lúc này chỉ là mong ước mà thôi không thể quay trở về lại được đâu, không thể tua ngược thời gian để nói những lời mà bạn muốn. “ Thác suối” thời gian không chờ đợi một ai cũng như cha mẹ chúng ta không thể chờ đợi ta mãi. Nhân sinh khó lường, kiếp người mỏng manh, nay sống mai chết. Vậy nên, khi còn có thể hãy làm những điều mà bạn muốn , thực hiện ước mơ mà bạn hằng mong, nói lời yêu thương đến mẹ của bạn, những người mà bạn yêu nhiều hơn để không phải hối tiếc vì  một điều gì đó. Vài câu tâm sự nhỏ cũng được, vài chuyện cỏn con cũng được cũng đủ thấy ấm lòng, thấy cuộc đời này như được thăng hoa hơn, hạnh phúc hơn. Còn tôi thì thường hay bảo mẹ kể những câu chuyện ngày xưa, những câu chuyện về cuộc đời của mẹ - những ngày mà mẹ phải vất vả trải qua, nếm bao nhiêu mùi vị cay đắng của cuộc đời, của con người để thấu hiểu mẹ nhiều hơn, yêu mẹ nhiều hơn. Mẹ là nguồn sống của chúng ta, là những gì mà ta có được ngày hôm nay. Chỉ vài lời tâm sự này thôi nhưng con mong đâu đó mẹ sẽ đọc được cũng như tất cả mọi người đều có thể thấy nỗi lòng của mình nơi đây, cùng ngồi xuống lắng nghe và ngẫm nghĩ nhiều hơn về những người thân yêu của mình. Hạnh phúc tìm kiếm ở đâu xa, ngay chính ngôi nhà nhỏ mà bạn đang sống. Đừng cứ mãi loay hoay tìm kiếm những thứ gọi là xa xôi mà quên mất rằng ngay chính nơi này, nơi gần bạn nhất luôn hiện diện chờ đón bạn hằng ngày. Tôi vẫn mãi luôn cố gắng, cố gắng thật nhiều để không phụ công ơn mà mẹ bỏ ra. Tôi luôn tạo cho mình một lộ trình hoàn thiện nhất để mẹ không phải buồn vì tôi, để mẹ chẳng phải bận lòng lắng lo cho tôi của sau này! Còn bạn thì sao? Tôi mong bạn cũng sẽ như thế, cũng dành hết cả trái tim này cho những người thân yêu của mình một cách hoàn hảo nhất.

                                         Tác giả :   Ngô Thị Mỷ