"Ai cũng có một đôi cánh nhỏ
Lưng chừng đời vỗ về Đảo Thần Tiên…"
……
Đã bao lâu chẳng nghe tiếng ru hời
Nơi xa vắng bà có lạnh lắm không?
Nhớ bà trông, thâu đêm từng giấc ngủ
Trưa vỗ về đu đủ chín bà cho.
Lúc chăn bò trong lòng bà êm ái.
Giữa quãng đồng, mộng vỗ cánh tung bay.
Cháu đâu có hay mây sẽ vội bay mất
Để quãng trời rộng chim thổn tiếng kêu than.
Bà nội ơi, đò còn vang khúc hát
Ai tát nước đồng nỡ lòng nào múc trăng.
Trăng của trời để lại trời soi sáng.
Nội của tôi mà nỡ lòng nào mang đi.
Tóc trắng bà bay đi về nơi xứ lạ
Cháu ở lại đời, một trời nhớ xa xăm.
Nhớ lúc trăng rằm, phần cháu là ngon nhất
Mỗi lúc con buồn một câu hát quên mau
Trưa tắm dưới ao bà cầm roi đánh mắng
Đến tối mang dầu sang hỏi “ chiều có sao?”
Còn đâu… còn đâu…. một vòng tay ấm áp
Đưa giấc trưa hè hay chăn ấm đêm đông
Bên đấy có trông, bà ơi con nhớ quá!
Tỉnh giấc kinh hoàng, bà giận cháu phải không?
Tiếng hát thiết tha ru ai vào tiên cảnh
Cạnh tiếng ru hời, đời bao quãng gian nan
Bài Bắc Kim Thang cười nhân gian tím tái
Lại khúc tỳ bà oán đời người chẳng xa
Đá đẽo lạnh lòng khắc tên bà yêu dấu
Giấu tiếng ru hời, vào quá khứ tri âm.
(Hồn mà FA)