Con đường đến trường, con đường đầy mưa nắng, đầy những dấu chân của những người đã từng một lần bước trên nó và chất đầy nỗi buồn của tôi – một cô học trò của thời thanh xuân năm ấy

        Đó là con đường từ nhà đến chỗ học thêm mỗi tối . Là một con nhóc cứ đi sau lũ bạn. Trong khi lũ bạn ríu rít thì tôi cứ chầm chậm đi theo bởi tôi đâu có gì để nói . Tôi chỉ mong lũ bạn giúp tôi vơi đi nỗi sợ hãi trên con đường tối đen như mực. Rồi một ngày trời mưa, theo bản năng của một đứa hay quên, cái áo mưa ở đâu mất…Tôi giục lũ bạn về nhanh một chút. Mà chúng nó có áo mưa mà . Chúng nó có sợ mưa đâu. Chúng nó chậm rãi vừa đi vừa trò chuyện như những con ếch thong thả kêu gọi nhau khi mưa rơi xuống trong khi đàn kiến lại cuống cuồng đi tìm nơi ẩn nấp. Tôi vụt đi trước , nhưng phía trước tối lắm chẳng lấy một bóng người. Tôi dừng lại đợi chờ bọn nó tại một mái hiên ven đường. Năm phút… mười phút…mưa nặng dần…Có một chiếc xe máy nào đó vụt qua, có ánh sáng… Tôi gắng bám theo chiếc xe ấy .

                 “haha.  Giờ mà nó vẫn chưa về à”

              “ có gì đâu mà sợ thế không biết”

       Những tiếng cười của bọn đi sau làm tôi quên mất ánh sáng của chiếc xe ấy đã vụt tắt khi nào. Có gì đáng cười chứ ? Chẳng lẽ tôi như một con hề ngốc nghếch giữa đêm khuya, ngốc đến mức tin rằng bọn nó sẽ vì tôi mà nhanh lên một chút hay sao. Mưa vẫn đang rơi,bóng đêm vẫn bủa vây. Vậy mà chẳng còn sợ hãi, chẳng còn nghe tiếng mưa rơi, có gì đó ấm ấm trên khóe mắt. Chắc là những hạt nước mưa…

       Đó là con đường ngày đi thi thử đội tuyển . Nhìn thấy đám bạn được bố mẹ đưa đi, còn tôi một mình bắt chiếc xe bus với chiếc cặp chéo vai, chiếc áo thường ngày nhưng cảm giác có chút gì oai oai, vui vui, một suy nghĩ hiện ra trong đầu “ Mình thật tự lập”. Chiếc xe chạy, khung cảnh lùi lại phía sau choán lấy tâm trí, trên xe là những vị khách xa lạ. Tôi tự hỏi mình sao không thấy lạc lõng, cô đơn khi nhìn đám bạn cùng trang lứa mà lại háo hức như chú chim non rời tổ ngắm nhìn thế giới bên ngoài mà quên mất rằng mình vừa rời xa mẹ, xa tổ ấm. Tôi chợt mỉm cười khi nhìn lại bản thân của lúc ấy.Tiếng chuông điện thoại vang lên

“ Alô chị à”

“ Em đang ở đâu vậy”

“ Em đang đi thi thử nè”

“ Vậy à. Em gái giỏi quá ha.Thi tốt em nhé”

       Chỉ kịp nói “ Dạ vâng” rồi bỗng nghẹn lại.Tắt máy tôi bỗng thấy cay cay . Câu nói của chị khiến tôi chạnh lòng, chút gì xót xa. Xe vẫn đang chạy…

       Cũng con đường ấy ngày tôi ngắm nhìn mối tình đơn phương bên người khác. Cậu ấy cười tươi tỏa nắng nhưng ánh sáng ấy đâu dành cho tôi. Con đường đầy kỉ niệm của tôi năm đó…

“ Ê ! Xe cậu bị hỏng à”

Tôi ậm ừ

 “ À, ừ”

“ Lên xe mình nào”

       Chưa đợi tôi suy nghĩ , cậu ấy đã dừng trước mặt miệng cười cười. Nhìn tấm lưng,mái tóc xù xù ấy vậy mà cả khoảng trời thanh xuân của tôi chỉ có cậu đấy .Chiếc xe đã vụt qua lúc nào không hay biết .Chỉ còn tôi lẩn thẩn đứng một mình, chiếc lá rơi trên áo. Tạm biệt…

Cung đường ấy sao nhiều nước mắt thế…

Nhắm mắt lại… Ngày mai đã tới ?

       Ánh mặt trời ló rạng, hong khô những giọt nước hôm qua còn đọng lại, xua tan đi bóng đêm cả những nỗi sợ hãi. Con nhóc đi trong đêm tối ấy giờ đã trưởng thành hơn một chút , đỡ mít ướt hơn một chút. Nay tôi đã là sinh viên năm nhất của chuyên ngành mà mình yêu thích

       Trên chuyến xe bus thoáng thấy cô học trò nhỏ với gương mặt rạng rỡ, tờ giấy khen “ Học sinh giỏi tỉnh” tung bay, ngạo nghễ trước gió . Vậy là cái nghẹn ngào khi ấy đã là động lực, tiếp sức cho chặng hành trình gian lao mà vẻ vang ấy. Ngày đó thật đẹp…

       Vẫn cung đường ấy, tôi và cậu ấy lướt qua nhau, chẳng ngại ngùng, chẳng còn hối tiếc, nhìn nhau gật gật mỉm cười. Mối tình đơn phương ư… Chẳng sao cả bởi tôi đã từng dũng cảm đối diện với chính nó, từng có khoảnh khắc mơ mộng, có động lực từng ngày đến trường. Những ngày đó chính vì có cậu mà thật đáng nhớ, thật tươi đẹp. Tôi hôm nay hạnh phúc vì tôi của hôm qua…

       Đã bao nhiêu lần bạn rơi nước mắt vì chán nản thất vọng bất lực trước bản thân của thực tại , vì cuộc sống đã không ưu ái bạn như bạn nghĩ . Có khi nào bạn cũng như tôi cô đơn, lạc lõng, ôm trọn mối tình ngọt như đường rồi đắng khi nhận ra nó đã thành than…Nhưng bạn có tin vào ngày mai…0h điểm, một ngày mới lại bắt đầu .

       Ngày mai đã cho tôi biết phải trân quý cuộc sống, ngắm nhìn chiếc lá khẽ rung rung, hạt sương sớm long lanh, đàn gà mải mê nhặt những hạt thóc vương vãi trên sân. Thật hạnh phúc vì mình được sinh ra , được sống, được cháy hết mình trong cuộc đời này.Những ánh sáng đầu tiên chiếu vào, mắt nheo nheo. Xin chào…

       Ngày mai cho tôi khởi đầu mới , nhìn nhận cuộc sống, vẫn là tôi ngốc nghếch, đầy mơ mộng nhưng có gì  đó đã khác : tự tin mạnh mẽ hơn  như loài hoa sống bám vào sỏi đá mà vẫn tươi tắn mỗi ngày. Tôi quen dần với lối sống độc lập, tự an ủi, yêu thương và săn sóc cho những vết thương của chính mình. Tôi tin bản thân kém cỏi  hôm nay sẽ là tôi của tương lai lấp lánh và bản lĩnh

      Ngày mai ấy sẽ đền đáp những nỗ lực cố gắng của hiện tại, sẽ biến những điều tưởng chừng như lớn lao của quá khứ, khi nhìn lại thật nhỏ bé giản đơn. Và chúng ta thở phào nhẹ nhõm, trân trọng biết ơn vì đã trải qua những ngày như thế.

       Và nếu thực tại của bạn đầy nỗi đau, hãy lắng nghe…

       Trên một cành cây nọ bạn có thấy một chiếc lá có vết thương là những vết rách. Những chiếc lá khác bảo với nhau

              “Bạn ấy thật đáng thương”

       “ừ vết rách ấy làm bạn ấy trông thật xấu         xí”

       Những tiếng thì thầm to nhỏ ấy từ cành nọ đến cành kia. Vậy chiếc lá ấy nghĩ gì . Nó chẳng nghĩ gì cả …Nó vươn lên hứng lấy những tia nắng, nó hùa reo theo những ngọn gió, nó rung rinh nhảy múa trong những ngày mưa, nó dùng chút thân hình bé nhỏ của mình để che chút nắng cho cô cậu học trò. Nó vẫn sống cuộc đời của nó. Thay vì để tâm vào vết thương và những lời bàn tán ấy nó tìm giá trị sống cho mình, sống hết cuộc đời của một chiếc lá. Khi mùa đông đến, nó là chiếc lá cuối cùng còn sót lại. Nó mỉm cười hạnh phúc vì cuộc đời này , vì cuộc sống đã ban cho nó vết thương mà không chiếc lá nào có được . Nó từ từ rơi xuống và lặng im tại góc nhỏ trên sân trường…

       Tại sao chiếc lá lại mạnh mẽ như vậy ? Vì nó tin rằng dù cuộc sống như nào thì  ngày mai sẽ tới, ngày mai sẽ mang theo gió mát làm dịu vết rách này và ánh nắng sẽ hong khô tất cả. Vết thương sẽ chóng lành, vậy tại sao nó còn phải đau buồn trước cuộc sống lúc này.

       Bạn ơi ! Bạn có nhìn thấy mình trong chiếc lá ấy . Hãy cùng nhau hướng về phía mặt trời, đón lấy tia nắng tinh khôi nhất. Và biết đâu trên chuyến hành trình ấy bạn sẽ tìm kiếm được giá trị tốt đẹp, phiên bản tốt hơn của chính mình…