#thuthiathuthioi

Ngày mẹ Na đi lấy chồng, đó là một ngày mùa hè nắng chiếu tia nắng vàng chói chang và bỏng rát. Mẹ đi lấy chồng xa nên không mang theo Na đi được. Na phải ở nhà với bà ngoại và cậu mợ. Na nhớ mẹ, Na khóc rất nhiều:

Mẹ! mẹ ở lại với con, mẹ đừng đi lấy chồng nữa, mẹ bảo mẹ thương con cơ mà!

Tiếng Na khóc nghẹn đứt quãng từng hồi, cả buổi tiệc cưới như nhòa đi trước mắt Na. Bà ngoại bế Na lên an ủi. Mẹ Na giấu giọt nước mắt rồi theo người chồng đi khuất xa đầu ngõ. Lá cúc tần vẫn xanh, cúc tần chỉ vẫy vẫy theo gió nhưng không rời đi đâu, chỉ có mẹ Na đi mất rồi.

Từ hôm mẹ Na đi lấy chồng Na buồn hẳn. Na nhớ hơi ấm của mẹ vẫn thoang thoảng đâu đây. Bộ quần áo hoa mẹ mua cho Na vẫn còn nguyên nếp gấp. Na không dám mặc vì Na muốn giữ những khoảnh khắc mẹ gấp áo cho Na được đóng băng nguyên đó. Một cơn mưa mùa hè vần vũ những đám mây đen kéo đến xuất hiện trên bầu trời. Tiếng sấm trên không như xé toạc không gian. Những tia chớp hình cành cây sáng loáng vào mắt Na rồi tắt lịm. Mưa! Trời bắt đầu mưa xối xả những giọt rơi, đầu tiên là tiếng lộp bộp rồi giăng mành mưa xối xả.

À ơi! Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai? À ơi!”

Tiếng mợ Mai ru em nhịp nhàng bên cánh võng. Thằng em no sữa chóp chép cái miệng nghe lời ru rồi thiu thiu ngủ. Chỉ có Na nghe tiếng ru rồi nước mắt lã chã rơi. Na nhớ mẹ lắm! Sao mợ Mai không hiểu tâm trạng Na mà nỡ ru em những lời ru như xoáy sâu vào nỗi buồn của Na đến se sắt. Na mới tròn mười tuổi, Na quá nhỏ để chịu đựng nỗi nhớ to tát như thế.

Những giọt mưa nổi bong bóng xoay vòng vòng trôi về phía cống và tan biến mất. Na ngồi bên cửa giấu mợ Mai, Na lau vội dòng nước mắt. Tay Na quệt ngang má, đôi dòng nước mắt khác lại rơi xuống như thách thức với nỗi buồn. Na đưa tay hứng giọt nước mưa táp vào mặt, Na nấc lên từng tiếng. Thật may những tiếng sấm bập bùng trên bầu trời hòa cùng dòng mưa ồn ã, chẳng ai nhận ra Na đang khóc cả. 

Đêm! Những vì sao thắp nến lung linh trên bầu trời sau cơn mưa ban chiều. Na nằm bên bà ngoại, Na sờ vào cái nốt ruồi thịt màu hồng của bà ở sau lưng, Na thấy thao thức khó ngủ quá! Na nhớ ngày xưa những đêm khó ngủ thế này, mẹ thường xoa lưng cho Na, rồi ru Na những lời ru thật ngọt ngào: “À ơi, cái cò mày đi ăn đêm, đậu phải cảnh mềm lộn cổ xuống ao, ông ơi ông vớt tôi nao, tôi có lòng nào ông lại xáo măng, có xáo thì xáo nức trong, đừng xáo nước đục đau lòng cò con. À a ả à ời, à a ả à ơi!” Nghe mẹ Na ru, Na lim rim đôi mắt rồi chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Nhưng đêm nay, Na nằm bên bà ngoại, Na cứ nhìn ra phía cửa sổ khép hờ. Vài cơn gió mùa hè thổi qua làm cây xoài trước sân xào xạc lá. Cả ánh trăng rằm trên bầu trời tỏa sáng, chiếc quạt nan của bà phe phẩy ngọn gió nhẹ.

“Na ơi! Ngủ đi con, hôm nào mẹ Na rảnh, mẹ lại về thăm Na nhé!”

Nghe bà an ủi, Na lại càng tủi thân muốn khóc. Chiều nay Na đã khóc nhiều lắm rồi. Vậy mà nỗi buồn nhớ mẹ vẫn chẳng nguôi ngoai.

“Bà ơi! Con không ngủ được, con nhớ mẹ lắm! Bà ru con ngủ như mẹ con ru đi”

Bà ngoại thương Na, bà vuốt những sợi tóc vương trên trán Na rồi vén vào mang tai, bà cất lời ru móm mém bởi răng bà đã rụng gần hết rồi:

“À ơi! Cái ngủ mày ngủ cho say, để mẹ đi cấy đồng xa chưa về, bắt được con trắm con trê, cầm cổ lôi về cho cái ngủ ăn, ngủ ăn không hết để dành đến tết mùng ba, mèo già ăn trộm, mèo ốm vì phải đòn, à a ả à ời, à a ả à ơi!”

Na lim rim đôi mắt rồi nương theo lời ru của bà chìm vào giấc ngủ khi ánh trăng rằm di chuyển dần sang phía đằng Tây. Na mơ thấy mẹ từ quê chồng về đón Na đi chơi, mẹ mua cho Na biết bao nhiêu là kẹo và quần áo đẹp. Cả chùm bóng bay con thỏ màu hồng mà Na yêu thích nữa. Na vòng tay ôm cổ bà ngoại chặt hơn, cái miệng Na chóp chép và khẽ mỉm cười khi giấc mơ chưa kịp tan.

Bà ngoại nhìn Na ngủ ngon, chiếc quạt nan bà vẫn phẩy đều đều ngọn gió. Mẹ Na còn trẻ nên phải đi lấy chồng xây dựng tiếp cuộc hôn nhân khác. Bà ngoại thương mẹ Na và thương cả Na nữa. Đời bà phải ru những bảy đứa con, các dì, các cậu lớn lên từ lời ru của bà. Bây giờ bà lại ru Na, đứa cháu ngoại bé bỏng tội nghiệp. Na ngủ rồi bà vẫn muốn ru cho Na ngủ say hơn, giọng bà khe khẽ cất lên: “À ơi, gió đưa cây cải về trời, rau răm ở lại chịu đời đắng cay”.

Phía ngoài cửa sổ, trăng vẫn sáng như thức cùng lời bà ru…