- An có phải mẹ mày không? Thằng Hưng giật lưng áo tôi chỉ về hướng đường nhựa bỏng nắng.
- Ừ... Mẹ tao...Tiếng trả lời mắc nghẹn nơi cổ họng. Không phải tôi sợ bị mẹ bắt gặp, mà tôi thấy thương tấm lưng gầy của mẹ. Nóng bỏng rát từ mặt đường nhựa giữa trưa hè hầm hập hất thẳng lên không trung, nắng chói chang từ trên cao phả xuống, mẹ tôi đạp xe giữa lòng đường. Chiếc nón lá cũ sờn không che nổi nắng tháng năm, mẹ gồng mình đi vội.
- Tao về đây, không chơi nữa. Tôi đứng dậy, đi thẳng giữa sự ngơ ngác của mấy đứa bạn
- Đang hay mà, chơi tiếp đi. Giọng thằng Phương nài nỉ.
- Thằng này sợ mẹ nó đấy. Tiếng thẳng Bảo kiêu khích. Tôi mặc kệ, bỏ lại tiếng gõ bàn phím lạch cạch, tiếng cười nói, thách đố của quán nét, tiếng trêu đùa, mời gọi lẫn khiêu kích của đám bạn. Tôi về, có thằng Hưng đi theo. Có lẽ nó hiểu, tôi về vì sao?
Tôi lớn lên trong vòng tay của mẹ là chủ yếu, gia đình nghèo, bố phải xa nhà làm ăn, lâu lâu bố mới về một lần, gom cả yêu thương cho những ngày ở lại. Cơm áo gạo tiền khiến mảnh đất cằn váng phèn bám quanh gốc rạ lưa thưa bước chân người, thanh niên trong làng cũng tìm cách thoát ly. Nếu không phải ngày lễ tết thì làng tôi chỉ rặt toàn người già, trẻ nhỏ, cùng với những đứa đang còn đi học và những người phụ nữa tảo tần như mẹ tôi.
Đoạn đường về nhà nghiêng nhòe trước mắt, tôi im lặng suốt một quãng đường, thằng Hưng vì vậy mà lầm lũi đạp xe theo. Con ngõ nhỏ phủ đầy rơm rạ mới, bước chân lạo xạo trơn trợt khua khoắng mảng không gian. Con chó và con mèo ùa ra đón tôi mừng rỡ, trong nhà cái Bống đã ngủ ngon. Mẹ vẫn chưa về. Căn bếp im lìm đám tro ủ nồi cá kho tộ.
Thay quần áo lên nhà đợi mẹ, đứa em gái nằm vo tròn trên chiếc chõng tre thở đều đều, chỉ có tôi, giữ trưa hè mà lòng tôi dậy sóng. Tôi đã ham vui mà dối mẹ.
Hôm nay là ngày tổng kết cuối năm, vì là học sinh giỏi, thêm giải nhì môn toán cấp huyện nên tôi được phần thưởng cũng nhiều so với lũ bạn. Những năm trước kia tôi giữ rịt để đem về nhà khoe và đưa cho mẹ, hoặc xin mẹ vài đồng mua cho cái Bống cuốn truyện. Nhìn ánh mắt mẹ cười và sự vui mừng của con em gái trong lòng tôi rưng rưng hạnh phúc. Vậy mà năm nay, tôi đi theo mấy đứa bạn vào quán nét, hòa lẫn tâm trạng chiến đấu trong game. Vui trong tiếng gõ bàn phím, và tiếng mấy thằng bạn lao xao.
Mẹ về, mồi hôi nhễ nhại, tôi đón mẹ không như những lần trước, sự hồ hở bị ém nhẹn trong lòng. Cảm giác thương tròng trành nơi khóe mắt, tôi cúi gằm dắt xe cho mẹ, giấu những nhỏ giọt trong đám rơm rạ ngoài sân. Mẹ ngồi trước hè uống nước, lấy chiếc nón nhàu lùa vội cơn gió nhẹ ngang qua.
- Hôm nay tổng kết vui không con?
- Dạ vui mẹ ạ... Mẹ vừa đi đâu về thế ạ? Tiếng tôi ngập ngừng.
- Mẹ chở rau lên chợ huyện, có chị quen gọi điện cho mẹ lấy cất... Rau làng mình rẻ quá con ạ
- ...
Tiếng mẹ như vỡ giữa thinh không “Rau làng mình rẻ quá con ạ” Tôi im lặng để tiếng thở dài của mẹ ngấm vào trong tâm trí tôi. Rau làng tôi có rau của mẹ, rau làng chất chứa những nhọc nhằn lam lũ, rau làng thấm đẫm những ước mơ, rau làng trông chờ vào thời tiết, rau làng mang đổi những bữa cơm có đạm, rau làng mang đổi những cuốn sách nhỏ cho tôi... Vậy mà.
- Gọi Bống dậy ăn cơm đi con. Mẹ bảo em đói thì ăn trước, nhưng nhất định đợi mẹ với anh.
Mẹ ra cái giếng sau nhà rửa mặt, tôi kều nồi cá kho ủ ấm trong tro bếp và nấu vội nồi cành từ rau làng tôi phụ mẹ. Mâm cơ đặt trên cái chõng bên hiên nhà. Mùi thơm của mâm cơm nhỏ len lỏi qua từng sợi nắng vàng ươm, mời gọi chú chó và con mèo lười quấn quanh chõng tre chờ mẹ tôi chia phần ăn cho chúng. Cái Bống lon ton vui mừng ra mặt.
- Anh An lại có phần thưởng to đúng không?
- Mai anh xin mẹ chở Bống đi mua chuyện nhé. Tôi cười cười chỉ nó ngồi vào vào cái chõng đợi mẹ.
- Vâng ạ. Tiếng con bé trong veo.
Mẹ thấm vội vài giọt nước mát trên mặt, tôi rụt rè đưa cho mẹ hai cái phong bì bị bóc giở.
- Sáng nay con được lĩnh thưởng, nhưng con đã lấy một ít đi chơi. Con... Tiếng tôi vỡ òa khi chạm vào tay mẹ. Tay mẹ trơ gầy những đường gân, những đốm nâu lăn tăn xuất hiện. Cái Bống ngơ ngác không hiểu chuyện.
- Không sao đâu con, mai hai anh em chở nhau đi mua cho em và con mấy cuốn sách đọc. Cũng nghỉ hè rồi.
- Vâng ạ. Tiếng tôi và cái Bống đồng thanh, nhưng của em to tròn trong trẻo, tiếng tôi lí nhí nhỏ đều của một đứa con biết lỗi.
Mẹ nhìn tôi và em cười hạnh phúc trên khuôn mặt lộ rõ vết thời gian kéo chùng mí mắt. Tôi thương mẹ đến vô cùng.