QUÊ HƯƠNG TRONG CON

                                    

                                     Năm tháng tuổi thơ cháu lớn bên bà

                                     Từ những ngày bố đi làm ăn xa

                                     Mẹ bận trực ca sớm hôm vất vả

                                     Bỏ ruộng vườn bà chăm cháu lớn khôn

 

                                     Nhớ con đường cháu theo bà về quê

                                     Bà đèo cháu đi trên xe Thống Nhất

                                     Đi qua cánh đồng lúa bay lất phất

                                     Nắng đổ dài bà lấm tấm mồ hôi

 

                                     Tháng năm dài cứ thế lặng lẽ trôi

                                     Bà hay kể chuyện xa xôi ngày trước

                                     Cũng con đường này bà đi cùng non nước

                                     Một gánh quê hương, một gánh mái nhà

                                     Đi theo chồng về những miền đất xa.

 

                                     Miền đất xa con gọi là quê hương

                                     Nơi bố mẹ con lần đầu nương tựa

                                     Nơi con chập chững bước bên bậc cửa

                                     Nơi con tìm về những tháng ngày xưa

 

                                     Một ngày ngoảnh lại “Bà đã già chưa?”

                                     Chợt thấy tóc bà không còn đen nữa

                                     Bà vẫn ngồi lặng im bên bếp lửa

                                     Như tháng năm xưa vất vả trở về

 

                                     Con đã lớn khôn đi xa miền quê

                                     Nhưng vẫn nhớ hoài chuyện xưa bà kể

                                     Nhớ rặng tre xanh, nhớ canh chua khế

                                     Nhắc con nơi luôn có thể tìm về.          

                                                                                  Hà Nội, Năm 2022

                                                                                   

            Sau khi viết xong bài thơ này, điều đầu tiên tôi muốn làm là bắt một chuyến xe để quay trở về quê gặp ngoại. Ngoại tôi nay đã già, chân đã mỏi, lưng đã còng và mắt không còn nhìn rõ nữa, nhưng mỗi khi tôi về, ngoại luôn luôn có thể nhận ra hình dáng của tôi từ xa để rồi run run nắm lấy đôi tay gầy guộc của tôi, vỗ về an ủi. Khi bạn trưởng thành và nhìn những đứa bé lớn lên từng ngày, đó là một loại hạnh phúc, còn khi bạn nhìn những người thân yêu ngày một già đi, đó là cảm giác đau lòng và chua xót. Đối với tôi, cảm giác đau lòng đến từ việc tôi không thể dành thời gian ở bên ngoại nhiều hơn lúc về già, trong khi ngoại đã dành tất cả những thời gian ngoại có để nuôi dưỡng tuổi ấu thơ trong tôi. 

           Tôi biết rằng một ngày nào đó, ngoại sẽ rời xa tôi để gặp những người anh em của ngoại. Nhưng tôi hy vọng từ giờ cho tới lúc đó, tôi có thể quay về với ngoại thật nhiều, kể ngoại nghe những câu chuyện ở thế giới rộng lớn ngoài kia, về những nơi tôi đã từng đặt chân tới như trước đây ngoại từng thủ thỉ cho tôi những câu chuyện về Thạch Sanh, Thánh Gióng. Khi đó, tôi có thể vào bếp nấu bát canh cua đồng, kéo chiếc ghế gỗ ra ngoài hiên để ngoại có thể vừa ăn cơm vừa ngửi mùi hoa bưởi chùng chình ngoài ngõ. 

           Tết Trung Thu đã sắp về, những bông hoa bưởi giờ này cũng đã kết trái trong vườn, tôi hy vọng rằng tháng Vu Lan báo hiếu, những đứa con xa nhà như chúng ta đều có thể quay về với ông bà, cha mẹ. Bởi cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào, chỉ cần được nghe lời thủ thỉ à ơi năm nào cũng là đủ để trái tim mỗi chúng ta được cảm thấy bình yên.

                                                                                                                  Nguyễn Phú An