#thuthiathuthioi
Về thôi con, quê mình có mẹ
Có canh cà, con cá, luống rau xanh
Con chạy quanh quê mình như thuở bé
Kẽo ngả nhào, con té mẹ lại đau!
Về nhé con! Cuộc gọi đang bận máy
Tiếng “tút” dài khiến mẹ lại thêm lo
Con ăn chưa, bây giờ no hay đói?
Con bây giờ, khăn gói đã xa quê.
Mẹ cho con, tuổi thơ và sự sống
Như cây mầm vươn dậy tới thành công
Con hãy nhớ, dẫu sau này sao nữa
Con vẫn là, con mẹ - có nghe chưa?
Những cơn mưa, như là mồi châm lữa
Mang mẹ về những hồi ức xa xưa
Mẹ đong đưa, trưa hè bên cánh võng
Con giấc nồng, mẹ chẳng quản ngày công.
Con nhớ không, ngày xưa mẹ gánh nước
Con thì chờ, háo hức đòi ô mai?
Mẹ quằng vai, đôi tay thì chay sạn
Cho con khờ, khoe với bạn quà quê.
Về đi con, bao lâu rồi có nhớ?
Lũy tre già, con trâu nước ngày thơ
Nơi niềm vui viết dài vào quyển vở
Tuy quê nghèo nhưng đâu đó vạn người mơ.
Hàng cau xanh, dây trầu đang quấn lấy
Sáng ra đồng, khoai sọ đã thành cây
Xa ngoài kia, cây đa già đang tỏ
Bóng cây giờ… tụi nhỏ chẳng buồn chơi.
Nhớ tuổi thơ, con là cô dâu bé
Chơi nhà chồi, mẹ kiếm ở rặng tre
Buổi ban trưa, trốn nhà cùng lũ trẻ
Không học bài, mẹ nói chẳng thèm nghe.
Quê mình có đám mây xanh
Quê mình ai vẽ bức tranh thanh bình
Quê mình có nắng bình minh
Quê mình có cả tình thương gia đình.